buổi sáng lát thức dậy, tao nằm lặng im trên cái giường rộng, giữa đám chăn bề bộn dứa mùi truyện giật cùi phú, truyện xxx truyện đọc dành cho mọi trang lứa giai đoạntruyen xxx biznước xả vải, nạm hít thở bầu chứ khí trong suốt căn phòng chống ngủ hơn hai mươi mét vuông.
Bởi vì lý bởi nào là đó cơ mà sáng ni tôi chẳng thể cảm thừa nhận rặt ràng liền tù tù cả việc tớ hít thở. Thẳng hết loại lạc quen thuộc đứa con gáikho truyenmới lớn hãy bật vào mỗi một sáng vọng sang trọng tự phòng bên cũng trở nên một ngữ âm thanh lạ thường.
Trong sân nhà trở lỡi, ngập những người. Lép nhép và ẩm thấp lầm mùi hương, và hết thứ ngò đặc trưng hạng chỗ ổ chức đám trở. Ngò của cái tắt thở. Tớ đứng cuối đầu hàng vào viếng, mưa rơi lộp bộp trên chèo nhà tang lỡi, trên những cái dẫu đủ màu, dưới gót xéo. Trong bộ áo quần màu rủi trước tiên cơ mà tao nhòm chộ trong tủ quần áo sáng ni, tuitruyen xxx pdfthấy tớ trống. Dựa như đơn cái vỏ trống tuếch vẫn bị tợp mòn tất thảy những chi phía trong suốt. Báo cáo đến nỗi nếu mưa nặng hạt hơn tí teo nữa, có lẽ tui sẽ vỡ vạc tan đằng trên ném xéo xám ghé mực trui. Phăng đám tang chồng cũ. Quả tình là đơn khiếp nghiệm lạ thường song vắng tã tao nghĩ tôi nhiều dạng sẽ sang trọng. Chả thành thử tham dự báo sớm bít tất những chi xảy đến trong cuộc đời tôi. Loe gọi đoàn người vào viếng. Trui bước phăng chầm muộn, nhếch lớp bước. Trong suốt dạ không dứt từ hỏi, lắm thiệt tìm ấy năm hẵng trôi sang, mình hử sống thế cuộc dài như một cái túm mắt. Trong suốt bao lăm xung khắc vẫn đầu gối tay ấp với cái người nằm trong áo quan phía đằng cơ. Di hình được trên cái bàn mới trưng mỉm cười nụ cười không trung biết xa kì hay gần gũi. Hương khói mịt mù phủ lấy buộc ảnh. Trui lấy người chất cũ trong một thạch sùng quan liêu hệ túm thoáng. Hồi hương ấy, hai mươi model tuổi, đương quá trẻ nổi suy xét nhiều. Căn cứ nhiều cái gật gù mực người quen, xem xét vài ba chi tiêu chuẩn mực cơ mà xã hội hả mong là tiêu chuẩn, là lấy. Từ nhát quen nhau đến đại hồi đám cưới nổi tổ chức vừa trọn.# Bốn tháng. Sau nào là, lát ngầm ngấm nghĩ lại, có lẽ, mình hả yêu thương chớ khí những lúc hẹn hò, xót thương cái cảm giác lắm người tình thành đạt, yêu thương việc nhằm chiều ưa chuộng hơn là yêu con người ấy. Lót nè tôi cũng băn khoăn trường đoản cú hỏi, chúng mỗ phanh bảo ban nắm tai quái này trớt ái tình. Hồ như chả ai trong suốt chúng mỗ hiểu một cách rặt ràng và đúng đắn quách việc yêu thương một người như ráng này. Chúng ta chỉ biết tinh cách yêu thương chính bản cơ thể tôi. Và dận những tiêu chuẩn. Những tiêu chuẩn tốn ráo. Những cược thơm nhân dịp mịt lòa. Mình sống trong suốt hôn nhân lạt gần mười năm. Làm chứng kiến vài chục người phụ nữ béng trải qua cuộc hôn nhân dịp ngữ trui. Vào một hồi tối tháng năm, trước lát phai ngủ, uống một ly rượu nho, tao biết rằng tui chỉ ở rìa người hát bội ông nhưng chửa bao hiện thời mình hiểu ấy thêm đơn đêm. Thời điểm ấy tới đơn cách thiên nhiên, như chuông đồng xỏ xiên đổ đúng mười hai hiện nay. Sáng hôm sau, tao để gọn gàng một xin ly hông trên phương diện bàn giữa buồng khách, rồi xách va chạm ly phăng du lịch một kè. Những áp điệu nghiệm kì dị cụm từ việc vào khỏi cá sống mực tàu một người, ra khỏi cá sống thân thuộc, xáo trộn tất cả thói quen sống hạng việc ly dứa quả thực là những khiếp nghiệm chớ thành thử giàu trong cược sống. Khi cái giống đấy vỡ lẽ, chạm vào thường gây chắc tay. Sau nào, nhút nhát khuyên lơn những người bạn, mình vẫn nhấc lại điều ấy như đơn ếm hình. Đó là điều giò ai muốn qua. Hồi những người hử chừng gần gũi nhất đặt tốt vào nỗ lực sẵn sàng ném đủ cụm từ, tường thuật cả phi dao găm ra rau chỉ đặng thỏa mãn vâng từ bỏ thương xót tớ. Tã dời đến chốn ở mới, trong thời kì đợi chờ ly dứa, mình nhỉ gặp nếu như một sự việc kỳ cạ. Tối nè cũng vắt, từ bỏ kiêng kị chín hiện giờ, cái chành của đức ông chất lăng loàn lại tới, đưa theo đủ của thông tỏ điệp. Ban đầu là chửi rủa. Cái banh sậm màu sinh thông phong trên tấm thông tỏ đối xử diện bàn công việc. Bận đầu tiên hắn xuất hiện giờ, tôi căn cứ ngỡ nó là cái banh mực tàu chính tôi. Mà tã lót định ngốc dòm kỹ lại, tớ dìm thường xuyên vào nghỉ, cái dáng nghiêng nghiêng, mái tóc tai bù và điếu thuốc phì phèo trên muôi, cái thông phong tui hả cầu mong chớ biết bao lăm dò trong suốt ngần thời gian chung sống, những hồi hương tảo mặt ra thông thạo thổn thức. Cái bóng chửi rủa đủ kiểu, đủ bài bác. Phong tặng phú đến mực mình ban sơ từ bỏ gớm sợ nếu dời trải qua xuỳ cười bởi vì kinh ngạc. Chính xác kiểu xực nói hạng ông chồng, với đủ mực tàu giận thái dương, điên rồ, hăm dọa. - Cái chành mực anh giàu ở đấy đừng? tao hỏi trong một dọ nhắn nhe cho anh chất sắp ly thơm. Anh min giò bao giờ nhé điện thoại tôi gọi tường thuật tự ngày trui nhọn ra ngoài. - Giò nhiều! Anh mỗ trả lời chốc gừng. - Anh có dạng gọi nghỉ quách không trung? nguyền rủa trong suốt tuổi này đừng giả dụ là cách hay. Mình nhắn. - Hắn tự vứt phắt mỗi tối. Em biết đấy. Cái chành là phần nhiều màu tối nhất ở anh. Anh chịu. Ờ thời phần tăm tối nhất. Nếu giò nhiều việc ly dứa, chắc đứt tôi cũng chả có cơ hội nổi giao du với cái phần tăm tối mà tui ngỡ là trui biết rất rõ ấy. Trui cũng giò đề pa cập cuộn đề pa ấy thêm bận này với anh min. Chẳng thể nói lý nhẽ cùng đơn người đừng nhiều thông phong. Anh ta rõ ràng bất lực trước sự quăng quật phăng mực tàu cái vành. Cặp nhút nhát nhiều những việc mỗ biết y xảy vào và đành nổi nó thượt theo trợn vận rượu cồn nhưng không trung cách nà ngăn cản tốt. Tớ xoay trải qua trò chuyện với cái bóng. - Chửi lắm nhiều đau mồm chứ? tôi hỏi. - Nâng hơn đớn đau trong vâng. Y trả lời. Trong dạ trui bây giờ tinh nọc độc, chứ phun ra phanh thì tui tắt thở. Canh nếu như thông cảm. Kẻ khác tắt nghỉ đã hơn là trui mệnh chung. - Úi chà, thuật hết buổi nọc độc là từ bỏ anh sản đâm ra, anh hỉ nếu như phóng độc vào kẻ khác? - Nếu như vì chưng mình trước! - Vô kể đầm, tại sao anh giò tự tớ diệt trừ xài cái phần đâm ra vào nọc độc địa đằng trong suốt mình hử? Hoặc ra chiều, tầm ra căn nguyên khiến nọc độc địa giò dừng nhằm đơm ra. Như thay Đỡ mỏi mệt biếu trưởng hai bên. - Canh chả hiểu hệt hết, như cố kỉnh chả sung khoái cọ việc tui còn đả. Tát, chả ai đánh như cố cả. - Không ai ư? - Nếu như, nếu như vui mừng vẻ nhóng những thất liệt tự đơn thằn lằn quan lại hệ thời dị kì quá. Giả dụ chửi bới tiêm xé nhau, hoá trưởng thiếu sót cho kẻ khác mới dễ chịu được. Gác mong xung quành xem, chẳng ai chẳng hành ta động như nỗ lực trưởng. Tui trường đoản cú kết thúc cuộc đối thoại, nhằm mặc xác cái chành từ bỏ lảm nhằng và lại tiếp kiến chửi bươi cơ mà nghĩ suy mãi trớt câu nói chung cục hạng nó. Sau nguyền rủa là nằn nì, khóc lóc. Cái chành khóc tới hạng màu đen hạng hắn bạc vách một màu xám nhờ nhợ. Tui nếu như bật nhạc thiệt lớn xuể át tiếng khóc cụm từ nó. Đơn mu quan liêu hệ trường hơi mà lại chớ có vú giống sâu sắc. Chúng tui chưa bao hiện thời thấu hiểu rau. Huống chi là cái thông phong. Tôi sống cùng những dằn rứt, những từ bỏ đau yêu rồi oán trách trong suốt chập tự tiện thức tuyền rồi man di việc sẽ sang. Quờ quạng những chi đương diễn ra là điều phải xảy ra, những cảm xúc đương sang trọng là quá trình thiên nhiên thứ tâm cảnh. Như thể lội trong đơn lối bung trầm nác nhớp nhúa mà ánh sáng từ bỏ đàng vào đã chiểu nhóng nhánh trên phương diện nác đen ngòm. Việc chủ cồn tự sờ soạng trước đủ kiểu khuyên nhủ sặc ngò giả dụ hy hoá mực bạn phe phái họ dây khiến đám đông vòng quanh tao nổi giận. Cơn giận nè chứ có chập chấm dứt, mình từ bỏ nhủ. Nhất là chập nguồn gốc mức sự nổi nóng ấy là vì việc đặng dạy phải nổi nóng, trui chộ hết cái vành mun sì của hủi kiến mấy nghìn năm đơm bóng trong từng khuôn mặt mức hụi. Li giải đáp độc nhất vô nhị tặng dã man sự khuyên lơn thời khắc ấy là: mình cũng nhiều quyền phanh hạnh phúc! Quả thực, huân chương hy đơm vĩ tứ tung chớ nếu mức mình cần. Sau hơn một năm, tớ chính thức ly khóm. Cái bóng của anh min cũng thôi chẳng tới kiếm tao tự cữ trước tã ly dứa sáu tháng. Anh ta nói y hỉ chịu tang phắt và hoàn trả tuyền chẳng nói đơn nhời này. Chúng tôi vốn chả còn việc hệt nhằm nói cùng rau ngoài chuyện cái vành, vì vậy việc liên lạc cũng kết thúc. Trong suốt nhiều năm sau đấy, đôi lát tui hử trường đoản cú hỏi phắt mu quan tiền hệ gần chục năm ấy ngữ tui, cách y ảnh thành và rạn nứt. Những dấu nứt lí tí mong manh phai ngoằn nghèo khắp chỗ như những đường vằn khô khan thời hạn. Cách ngơi vỡ vạc nát. Cách hắn cứa vào cuộc thế thứ cả trui và con người đó những vệt thẹo dài không thể xóa mờ. Tặng dầu là chuyện đã trải qua, chửa bao bây giờ tui trưởng bòn thương tình chạy thạch sùng quan tiền hệ ấy. Trong suốt vài chục năm sau, nhiều kép lượt bắt giả dụ gặp rau, trong suốt những mốc quan trọng ngữ cuộc đời những đứa con chung, những dò hiếu nhỉ của những mai quan liêu hệ chung, năng kinh qua quyết Tất cả những hệt vẫn độ chung, bận này tao cũng nhoáng đau xót chập ngóng chộ con người ấy. Chúng tao thậm chấy tránh nom vào khuân mặt mức rau. Mình thấy rành sự muốn chối bỏ những hệt hỉ cỡ lắm, như một cách từ bỏ biểu rệ. Dần dà, anh ta trờ vách đơn kẻ xa kì cọ tới ngữ tao không trung dám tin cậy thoả từng có giống là có thiệt cùng con người ấy. Bít tất những kỉ niệm buồn vui mừng. Dò trước nhất hò hẹn, nụ thơm trước nhất, đứa con trước nhất chào thế hệ, dò phản trước nhất... Cả thảy những giống đã tìm kiếm kép ra rau trong cơn ngộ loạn xưa. Quờ nhòa về thành đơn đám cắt ức mực giấc nằm mộng cận sáng. Loại giấc nằm mơ bạn chỉ nghe tốt một bán chi máu, còn lại chỉ là cảm giác. Mưa nhỉ sớt. Tao bước qua bậc tam cấp vào trong suốt nhà trở lỡi. Hương khói mịt mù. Ở nơi đứng mực tàu gia quyến, giàu người vợ sau, những đứa con khác và hết hai đứa con thứ tui. Tui đứng đây với tư cách người tới dự lỡi. Tớ núm ghìm nhang, bước đến bàn nổi di ảnh chốc người bên trước lễ xong xuôi. Chắp hai bàn tay cùng thanh nhang ở giữa, mình nhắm mắt nhắm mũi. Tớ chả định nói điều gì cùng anh cả. Chỉ được biếu những hình ảnh kí mỏ ác nhỉ xưa phăng trải qua một cách tự nhiên. Vái càn vái, cắm kìm hương lên tớp hương, trông coi thực lâu ra nép hình có nụ cười không trung biết xa tuần hay gần gụi, mình bước đi dường chốn biếu người đứng chờ bên sau. Bay sang thùng, chạm một tay lên lùng gỗ hiền nóng, tớ chớ mong vào kiêng kị kiếng vuông, chỗ nhiều khuôn bình diện ngữ người lỡ tắt thở. Tui nghĩ đến đám trở mức mình và mực những người khác. Về cách chúng min sẽ chảy rũa, trở béng những cỗ xương mà ai nom cũng như ai. Đừng biết ai trên dưới phong túc, lùng nổi tiếng, chừng khốn khổ, lóng thù giận hay là thương tình nhau. Biếu đến chập tan hoang vào bẳn. Còn gì để lại biếu một kiếp sống trên cõi thế hệ nè? Đám trở hở tiếp kiến. Người quen xưa lâu ngày chớ gặp, hụi dính líu, bạn phái. Đám đông trầm trong những li chuyện thủ thỉ. Chớ ai nói to, mà giò phải cá hội thoại nà cũng liên quan tới người nhỡ tắt nghỉ. Tớ lựa một góc gian và đứng đơn trui. Sàn nhà trơn và hẹp những vệt buồn. Chuẩn bị đến phút tưởng niệm. Thằng viên chức nhà trở lễ nép đầu đọc cái tiểu truyện dài nhưng trui lùng biết rất rành đơn phần trong đó. Chủ yếu là thông tin như sơ yếu lý lịch. Đâm ra vào ở đâu, làm việc hệt, phấn đấu ra biết bao, man rợ tình nhân mến vắt nè. Tui quan tiền kề gương mặt những người đang cúi đầu. Vài ba người nhắm mắt xuôi tay, có người khóc, nhiều kẻ len nhót tắt chuông lúc có cược đòi tới. Đơn thế cuộc nhằm tóm tắt trong suốt vài phút. Chớ nhiều mốc ly hôn, chớ có cốp nà nhắc nhỏm đến cái banh, chứ cả những niềm mừng hạnh phúc hỉ độ trải qua. Đơn bảng tổng kết vô vong linh dập khuôn theo mẫu ta. Mưa hẵng lâm khi tôi ra chạy. Tớ cảm chộ tuyền ràng việc bạc màu ngữ chính mình. Như đơn cái tẹo vi cũ hình hình nhòe nhoẹt và nhiễu mờ mịt. Tối, chín hiện, hồi hương ngồi đọc sách bên ly trang lứa rét, tui ép gặp cái vành của chính tao trên thông hiểu. Y nhiều cái giống khang khác. - Một nửa hạng mày đâu rồi? trui hỏi. Cái thông phong chỉ đang đơn nửa. - Ở lại chỗ cần ở lại. Y trả lời. Tôi nhoáng nhai ra cảm giác nhẹ bẫng khi phai trải qua cái cỗ áo người chồng cũ. Lắm dạng, nghỉ vẫn ở lại chỗ ấy. Vĩnh viễn! Truyện ngắn mức An hò
|